[Tản mạn tháng 4 về] 15 năm, ngày ấy và bây giờ

by comments

21/4/1999. Juventus 2/3 United. Ko còn nhớ chính xác nhưng xem lại lịch thì hôm đó là đêm 22/4 giờ VN, tức là đêm sau ngày sinh nhật lần thứ 13 của mình. Đó là trận đấu xa nhất của M.U mà mình từng xem và còn nhớ, xem một mình trong im lặng.

Ngày ấy Serie A là giải VĐQG hay nhất, hấp dẫn nhất, nhiều sao nhất thế giới, các đội bóng hàng đầu Italia làm mưa làm gió trên đấu trường châu Âu và Bà đầm già thành Turin chính là đại diện tiêu biểu nhất với 3 lần liên tiếp vào chung kết Champions League (thua 2).

M.U đã có một trận đấu quả cảm, thắng ngược 3/2 để vào chung kết viết tiếp câu chuyện cổ tích dường như chỉ có trên phim mà nội dung sau này đã trở thành kinh điển. Đó là một chiến thắng đặc trưng của United trong gần 30 năm dưới triều đại Sir Alex. Và như năm 1968, M.U lại dương cao lá cờ đầu của bóng đá Anh ở đấu trường danh giá nhất lục địa già, đưa Premier League dần thay thế vị thế của Serie A những năm sau đó. Serie A từ mấy năm nay đã ko còn là 1 trong 3 giải VĐQG hay nhất châu Âu.


Vậy đó, sau 15 năm rất rất nhiều thứ đã thay đổi, từ thích M.U đã chuyển sang yêu, là duyên số muốn tránh cũng ko đc.

Những câu chuyện cổ tích như 15 năm trc ko bao giờ để cho người xem có thể hình dung trc được nội dung, kết quả. Và trong tình yêu ngay cả khi bi quan nhất con người cũng ko bao giờ đánh mất hy vọng dù là nhỏ nhất.

Tướng bất tài thì quân giỏi đến mấy sớm muộn cũng thua, loạn. Lối đá và chiến thuật của Moyes đang bị đánh giá rất tồi, thế nên tinh thần là thứ khả dĩ nhất có thể hy vọng. Gặp đối thủ càng mạnh, tinh thần của các cầu thủ sẽ càng đc nâng cao - Bayern Munich là đương kim vô địch, là đội bóng đc đánh giá mạnh nhất châu Âu lúc này, là đối thủ xứng đáng nhất cho United bẻ nanh.
Người ta nói khi con người biết trước ngày mai mình phải chết đi, họ sẽ sống mãnh liệt hơn bao giờ hết. MU sẽ ko bao giờ chết nhưng vẫn hy vọng các cầu thủ sẽ thi đấu với tinh thần cao nhất khi đã bị dồn vào thế chân tường trong những trận cầu còn lại ở UCL mùa này, có thể còn lâu hoặc ko bao giờ đc dự UCL nữa...

Phật răn: "Đáng khâm phục lớn nhất của đời người là vươn lên sau khi ngã". Từ đống tro tàn ở Munich 1958 cho đến những lần vượt thác của Ferguson, United chính là hiện thân rõ nhất cho câu nói đó trong thế giới bóng đá. Những trận đấu sắp tới, dù thắng hay thua Quỷ đỏ vẫn luôn có người dõi theo và ủng hộ.

Một chi tiết thú vị: Ở vòng 16 đội Olympiacos bị MU loại ngay sau khi vừa VĐQG sớm 5 vòng. Và trc khi gặp lại United ở tứ kết, Bayern Munich cũng vừa lên ngôi vđ Bundesliga sớm trc 7 vòng đấu - kỷ lục.

Và cũng ko thể quên lời nguyền chưa có đội bóng nào bảo vệ thành công ngôi vđ Champions League vì nhiều lý do khác nhau. Thần chết vẫn đag tìm cách an bài số phận hùm xám...

Còn chút gì để nhớ... Treble 1998/99

Bonus: Class of 92 - Yesterday and Now

...
My United
NAD
27/03/2014
11

Comments

  1. Bài viết hay lắm, tiếc rằng mình không được xem trận đó :-

    ReplyDelete
  2. Tối nay có trận đấu hay rùi đó Duy. :)

    ReplyDelete
  3. Mấy trận Ngoại hạng giờ ko còn nhiều ý nghĩa, có thắng cũng ko nói lên điều j nhiều

    ReplyDelete
  4. Đêm nay cũng cổ vú M.U cheer

    ReplyDelete
  5. 3 phút bù giờ điên rồ và kinh điển nhất lịch sử bóng đá. M.U có thể ko phải là đội mạnh nhất nhưng chắc chắn là đội bóng "đời" nhất, giàu cảm xúc nhất, đen nhất (1958) cho đến rùa nhất... Nếu United là diễn viên chính trong 1 bộ phim thì phim đó khởi đầu bằng hy vọng rồi nhanh chóng rơi vào bi kịch, rồi đứng lên làm lại, bằng tài năng + may mắn đã nhiều lần vượt thác thần kỳ/kịch tính để lên đỉnh vinh quang, kết thúc có hậu. <- Có thể hiểu tại sao một đội "vớ vẩn" như M.U lại đc dân Việt Nam thích nhiều nhất, nói đến nhiều nhất, thành phong trào...

    "Chúng tôi bước vào trong thang máy khi tỉ số đang là 1-0 nghiêng về Bayern. Từ trong đó, chúng tôi nghe thấy những tiếng ăn mừng. Tôi đã nghĩ rằng: OK, vậy là trọng tài đã thổi còi kết thúc trận đấu. Vài phút sau, khi chúng tôi bước từ đường hầm ra sân bóng, tôi nhìn thấy các cầu thủ United đang ăn mừng, còn các cầu thủ Bayern gục ngã dưới sân. Tôi nghĩ: Thật đáng nguyền rủa, họ đã gỡ hòa rồi. Và khi tôi liếc nhìn lên bảng tỉ số thì hết sức ngỡ ngàng: 2-1 cho Manchester United. Chúng tôi nhìn nhau mà không tin những gì vừa xảy ra" - Boris Becker, huyền thoại quần vợt người Đức hồi tưởng lại trận chung kết Champions League 1999.

    Khi đồng hồ chuyển sang thời gian bù giờ, BTC trận chung kết đã treo dải ruy băng có màu đỏ trắng và logo của Bayern Munich vào chiếc Cúp vô địch. Chủ tịch UEFA vào thời điểm đó là Lennart Johansson đã rời chỗ ngồi ở hàng ghế VIP để chuẩn bị trao danh hiệu cho đội chiến thắng. Khi đó ông đã dừng lại chỗ ngồi của huyền thoại M.U Sir Bobby Charlton để nói lời… chia buồn.

    Pierluigi Collina - trọng tài chính điều khiển trận đấu: "Đó có lẽ là ba phút kịch tính nhất trong sự nghiệp của tôi. Thật không thể tin nổi. Cho đến nay đôi khi tôi vẫn xem lại trận đấu đó. Không khí thật tuyệt vời. Nếu bạn nhìn lên khán đài, nó giống như một con sóng màu đen dày đặc với khoảng 90.000 CĐV ngồi kín cả ba tầng. Tôi sẽ luôn nhớ về trận đấu đó vì những điều khác nhau. Đầu tiên là phản ứng của CĐV MU khi đội nhà ghi bàn thắng thứ hai. Đó là một thứ âm thanh khó tả, như tiếng gầm của sư tử vậy. Sau đó là cầu thủ Bayern. Sự thất vọng hiện rõ khi họ sụp đổ vì bàn thua thứ hai. Những phản ứng đối lập giữa hạnh phúc và nỗi đau. Đôi mắt buồn của Lothar Matthaus khi cậu ấy nhìn về phía chiếc Cup. Thật không thể quên được."

    Solskjaer: "Buổi chiều trước khi trận đấu diễn ra tôi đã không thể ngủ được vì ở giường bên cạnh Jaap Stam ngáy to quá. Tôi với lấy điện thoại và buôn chuyện với người bạn thân đang làm việc ở một bệnh viện tại NaUy. Tôi hỏi cậu ấy có xem được trận đấu tối nay không. Cậu ấy nói là phải đi trước khi trận đấu kết thúc khoảng 15 phút vì còn làm ca đêm. Tôi bảo cậu ấy nhờ ai đó làm hộ một lúc để xem cho trọn trận. Tôi cảm thấy có điều gì đó lớn lao sắp xảy đến với tôi. Thật khó để lý giải. Tôi chỉ có một linh cảm là tôi sẽ làm được điều gì đó vào tối hôm đó."

    Beckham: Tôi sẽ không bao giờ quên những điều Alex Ferguson cặn dặn trước khi bước ra đường hầm dẫn tới sân - nơi có trận chung kết lớn nhất trong cuộc đời đang đợi chờ chúng tôi. "Hãy tin tôi, các anh đều không muốn cúi đầu đi qua chiếc Cup khi trận đấu kết thúc. Không thể cầm lấy nó và giương cao lên sẽ là nỗi đau lớn nhất mà các anh sẽ phải nếm trải trong sự nghiệp. Hãy cố gắng đừng để khi trận đấu kết thúc và các anh chỉ được nhìn chiếc Cup đó mà không thể chạm vào. Đừng để sau này phải hối tiếc rằng mình đã có cơ hội nhưng lại để nó trôi qua"

    ...
    http://www.youtube.com/watch?v=P-XsRJU-LGo

    ReplyDelete
  6. Mình thì luôn trung thành với MU

    ReplyDelete
  7. Ngày xưa nghe ông bà già cãi nhau về mấy thằng tên david trong bóng đá nên đếch hiểu j =))
    Giờ tự do rồi nên mới có dịp coi và hâm mộ =))

    ReplyDelete

Post a Comment

FeedBΛCK

!ИstΛgrΛm

nguyenanhduy.com, thằng điên

.........* Giao diện này sử dụng định dạng ảnh webp, hãy dùng trình duyệt phù hợp để có trải nghiệm tốt nhất!